Chinh phục mẹ xinh – Tác giả Cửu Long Di Quan

Phần 83: Tỉnh dậy trong Bệnh Viện
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, cũng không biết đã qua bao lâu. Cơ thể tuy không có gì nguy hiểm, nhưng dẫu sao cũng vừa từ cửa tử trở về, cảm giác như vừa thoát chết trong gang tấc.

Mẹ nghe tin vội vàng chạy đến. Mặt mẹ tái nhợt, mắt hằn đầy những tia máu, trông vô cùng mệt mỏi. Mẹ vốn ít khi thể hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy tôi, mẹ đã xúc động ôm chầm lấy tôi, mấy lần định nói gì đó mà cổ họng nghẹn lại, khản đặc không thành lời.

Tôi đưa tay vỗ nhẹ vai mẹ, cười nói: “Con không sao rồi.”

Mắt mẹ hoe đỏ, giọng hơi nghẹn ngào: “Con mà có mệnh hệ gì, mẹ biết sống sao đây hả con?”

“Ui chao! Con không sao đâu, chỉ hơi đau một chút thôi, không có gì to tát cả.”

Mẹ xúc động đến mức chẳng biết nói gì với tôi nữa. Dù cố tỏ ra phấn chấn, nhưng mẹ không giấu được vẻ mệt mỏi trong ánh mắt. Suốt thời gian tôi hôn mê, chắc hẳn mẹ đã luôn túc trực bên cạnh, không được nghỉ ngơi tử tế. Tôi khuyên mẹ về nhà nghỉ ngơi, nhưng mẹ nhất quyết muốn ở lại bệnh viện.

Mấy ngày sau đó, mẹ, Huyền My, ba, Mỹ Na, dì Dung, Như Ý thay phiên nhau vào bệnh viện chăm sóc tôi. Lúc này tôi mới nhận ra, thì ra một thằng khốn nạn như mình lại có nhiều người quan tâm đến vậy.

Còn về kẻ đã đâm xe vào tôi, chính là cái gã Lý Tổng gì đó. Hắn bị mẹ dồn đến đường cùng, trong lúc say rượu bức xúc đã lái xe định đâm chết mẹ, không ngờ đúng lúc nguy cấp tôi lại đẩy mẹ ra, lãnh trọn cú đâm. Là thủ phạm, hắn dĩ nhiên phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, e rằng khó mà được xử nhẹ.

Khi nói đến chuyện này, mẹ lộ rõ vẻ hối hận. Tôi nghĩ chắc mẹ đã thấm thía lời khuyên “chó cùng dứt giậu” của dì Dung, dù sao thì đứa con trai quý giá nhất của mẹ cũng suýt chết vì chuyện này. Trước kia, tôi rất thích tính cách mạnh mẽ, quyết đoán của mẹ, đã làm gì là phải làm cho tới, nhổ cỏ tận gốc, không để lại hậu họa. Nhưng sau chuyện này, suy nghĩ của tôi cũng đã có chút thay đổi.

Dù toàn thân không chỗ nào không đau, thỉnh thoảng có thể xuống giường đi lại vài vòng, nhưng tôi vẫn chưa thể về nhà tĩnh dưỡng. Bù lại, được mẹ tận tình chăm sóc, coi như là trong cái rủi có cái may. Thậm chí, tôi còn nảy ra một ý nghĩ khá đê tiện, muốn lợi dụng sự áy náy của mẹ đối với mình để trói buộc mẹ ở bên cạnh.

Cơ thể tôi hồi phục từng ngày, và ham muốn tình dục bị dồn nén bấy lâu cũng dần trỗi dậy. Mẹ cứ thay đồ qua lại trước mặt tôi, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người mẹ, “thằng em” trong quần lại có chút rục rịch.

Tôi đã hứa với mẹ, tuyệt đối sẽ không ép buộc mẹ nữa, muốn để mẹ chủ động, và đây cũng là một thời điểm không tệ.

Tối hôm đó đến lượt mẹ ở lại trông giường. Bà cụ giường bên cạnh vừa mới xuất viện ngày hôm qua, trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và một chị trung niên nằm ở giường đối diện hơi chếch. Có giường trống, mẹ có thể ngả lưng nghỉ ngơi vào buổi tối, không đến nỗi quá mệt.

Vì có ý nghĩ đen tối đó, nên sau khi tắt đèn, tôi cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được, thỉnh thoảng lại không kìm được mà rên khẽ vài tiếng. Mẹ nghe thấy, ghé sát lại hỏi nhỏ: “Sao thế? Khó chịu ở đâu à? Có cần gọi bác sĩ không?”

“Hơi khó chịu một chút, nhưng không sao đâu mẹ, không cần gọi bác sĩ đâu.”

“Khó chịu chỗ nào? Hay để mẹ xoa cho nhé?”

Mẹ kề sát tai tôi, hơi thở ấm nóng phả nhẹ. Lòng xuân vốn đã xao động, giờ lại càng thêm ngứa ngáy không yên. Tôi ngẩng đầu liếc nhìn, giường đối diện đã kéo rèm, phát ra tiếng ngáy đều đều, chắc là đã ngủ say.

Tôi lí nhí nói: “Con hơi đau bụng.”

“Đau bụng à?” Mẹ ngẩn ra một chút, nhưng cũng không nghi ngờ gì nhiều, đưa tay luồn vào trong chăn, những ngón tay mềm mại áp vào bụng tôi, nhẹ nhàng xoa nắn, vừa xoa vừa hỏi: “Bị lạnh bụng à? Hay tối ăn phải thứ gì không sạch?”

“Con không biết nữa.”

Đã lâu lắm rồi tôi không được gần gũi da thịt với mẹ. Ngón tay mẹ vẫn thon dài, mềm mại và tinh tế như vậy. Vốn dĩ tôi chỉ kiếm cớ bừa, nhưng được mẹ xoa vài cái, bụng lại nóng ran lên, như có một đốm lửa âm ỉ.

Xoa một lúc, mẹ hỏi nhỏ: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

“Đỡ hơn rồi ạ. Bụng thì đỡ rồi, nhưng mà… chỗ khác lại hơi khó chịu.”

Trên người tôi chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, dương vật cương cứng, dựng thành một “túp lều” nhỏ. Mẹ không mù cũng chẳng ngốc, sớm đã nhận ra điều bất thường. Dường như đoán được ý đồ của tôi, mẹ vỗ nhẹ vào bụng tôi, khẽ mắng: “Con bệnh còn chưa khỏi hẳn, đây lại là bệnh viện, đừng có mà giở trò đấy.”

Mẹ định rút tay về, tôi vội nắm lấy cổ tay mẹ, thì thầm: “Mẹ ơi, ‘cái ấy’ của con cương tức khó chịu quá, mẹ giúp con xoa một chút được không?”

Mặt mẹ ửng đỏ, khẽ nói: “Trong phòng còn có người, con đừng có càn rỡ. Mau buông tay ra.”

Không nhắc thì thôi, vừa nói trong phòng còn có người khác, tôi lại càng thêm hưng phấn, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của mẹ không chịu buông, giọng nài nỉ: “Mẹ ơi, con cương lắm rồi, mẹ giúp con một chút đi mà. Rèm kéo rồi, bên ngoài không nhìn thấy đâu, con không kêu tiếng nào đâu, được không mẹ?”

“Con buông tay ra.” Mẹ cố gắng vùng vằng, nhưng lại sợ kinh động đến người giường đối diện, không dám làm mạnh.

“Mẹ, con xin mẹ đấy. Trước kia mẹ cũng từng giúp con rồi mà, cứ như lần trước ấy, mẹ biết không?”

Tôi cứ lằng nhằng mãi, mẹ bị tôi làm cho vừa xấu hổ vừa sốt ruột, cuối cùng không lay chuyển được, đành lí nhí nói: “Chỉ dùng tay thôi đấy.”

Thấy mẹ đã xuống nước, tôi mừng đến nỗi suýt nhảy bổ lên người mẹ mà hôn một cái, vội vàng đáp: “Chỉ dùng tay thôi! Chỉ dùng tay thôi ạ.”

Tiếng hơi to, mẹ giật mình, vội quay đầu nhìn rồi nhỏ giọng trách: “Con nói nhỏ thôi.”

Tôi vội đưa tay bịt miệng mình lại, nói nhỏ như muỗi kêu: “Con không nói nữa.”

“Con nằm im đừng có lộn xộn.” Mẹ lại dặn dò một lần nữa.

“Con không động đậy. Đảm bảo không nhúc nhích.”

Mẹ lườm tôi một cái, rồi giây lát sau, không nhịn được mà “phì” một tiếng, bật cười.

“Mẹ cười gì thế?”

“Nằm im không nhúc nhích là con rùa.”

Tôi không ngờ mẹ lại đùa với mình như vậy. Cái không khí nhẹ nhõm, vui vẻ này thật sự đã lâu lắm rồi mới có lại. Cười xong, hai mẹ con nhìn nhau, nhất thời không nói gì. Tôi bị xe đâm như vậy, suýt chút nữa đã âm dương cách biệt với mẹ, mối quan hệ giữa hai mẹ con bất giác lại có chút thay đổi vi diệu.

Mẹ đứng dậy kéo rèm đầu giường lại, rồi ngồi xuống mép giường. Dưới ánh trăng mờ ảo, gò má mẹ hơi ửng hồng, lòng tôi không khỏi xao xuyến, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mẹ luồn vào trong quần. Khoảnh khắc những ngón tay mềm mại không xương chạm vào dương vật, tôi bất giác rùng mình một cái, không kìm được mà khẽ thở hắt ra.

Lần trước mẹ giúp tôi “quay tay” cũng đã lâu lắm rồi, có chút lạ lẫm, lại thêm trong phòng còn có người khác, mẹ chỉ dám nắm hờ lấy dương vật, ngượng ngùng không dám cử động nhiều, lòng bàn tay lành lạnh mà lại rịn ra chút mồ hôi.

Mẹ khẽ nuốt nước bọt, tuy rất khó phát hiện nhưng tôi vẫn nhìn thấy. Chắc hẳn trong lòng mẹ cũng rất căng thẳng. Cảnh tượng này, dù là về sinh lý hay tâm lý, đều khiến tôi cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Hai chân tôi không ngừng run rẩy, thở hổn hển nói: “Cương đau quá mẹ ạ.”

Mẹ nhìn chằm chằm tôi, do dự một chút rồi nắm lấy thân dương vật bắt đầu cẩn thận tuốt nhẹ. Dù sao cũng không phải lần đầu, làm lại chuyện cũ, mẹ nhanh chóng tìm lại được kỹ thuật, xoa nắn vành quy đầu, lên xuống khuấy động, chỉ vài cái đã làm đầu khấc rỉ ra một giọt dịch trong suốt.

Chúng tôi nhìn nhau, không ai nói lời nào. Mấy ngày trước chúng tôi còn cãi nhau, vậy mà bây giờ mẹ lại đang luồn tay vào quần tôi, nắm lấy dương vật mà nhanh chóng vuốt ve. Những ngón tay tinh tế bao quanh thân dương vật, lên xuống liên tục, thỉnh thoảng lại xoa nhẹ vào lỗ sáo, cảm giác sung sướng ấy thật khó tả.

Cứ như vậy khoảng gần mười phút, mẹ có vẻ hơi mỏi, động tác dần chậm lại. Mẹ hỏi nhỏ: “Được chưa con?”

Cũng không biết tại sao, sau cú va xe, cơ thể tôi vốn còn rất yếu, cộng thêm tâm lý kích động, lại trở nên dẻo dai hơn trước, cảm giác vẫn rất sung sướng nhưng không có ý muốn xuất tinh mãnh liệt như trước.

“Còn một chút nữa thôi ạ.” Tôi sợ mẹ bỏ dở, lại thêm vào: “Nhanh thôi mẹ.”

Mẹ không nói gì, lại nắm lấy dương vật vuốt thêm một lúc nữa, có lẽ mệt thật rồi, mẹ lại hỏi: “Vẫn chưa được à con?”

Thật ra được bàn tay nhỏ bé của mẹ vuốt ve lâu như vậy, tôi cũng cảm thấy hơi mỏi mệt, cảm giác sung sướng không còn mãnh liệt như lúc đầu. Tôi muốn mẹ đổi kiểu khác, nhưng lại sợ mẹ không đồng ý, bất đắc dĩ đành phải nói thật: “Không hiểu sao hôm nay lâu thế mẹ ạ, chẳng có cảm giác muốn ra gì cả.”

Mẹ im lặng buông dương vật ra, định rút tay về. Tôi hoảng hốt, vội giữ lấy cổ tay mẹ nói: “Nhanh lên mẹ, làm thêm chút nữa là ra ngay ấy mà.”

Mẹ đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nói: “Tay phải mẹ hơi mỏi, để mẹ đổi sang tay trái.”

Lúc này tôi mới hơi yên tâm, rồi lại mặt dày nói: “Mẹ ơi, hôm nay không biết sao nữa, chẳng có cảm giác gì cả, con nghĩ chỉ dùng tay chắc khó ra lắm, hay là…”

Mắt phượng của mẹ liếc xéo: “Hay là cái gì?”

Tôi ghé sát vào tai mẹ, thì thầm: “Hay là… mẹ cho con ‘làm’ một chút nhé?”

Hai má mẹ đỏ bừng, đưa tay đánh nhẹ vào đầu tôi một cái, khẽ mắng: “An Đông, con đừng có được voi đòi tiên.”

Tôi xoa xoa chỗ bị đánh, giọng tủi thân: “Nhưng mà thật sự không ra được mẹ ạ. Chúng mình làm lén thôi, không gây ra tiếng động, không ảnh hưởng đến người khác đâu.”

“Làm sao mà không có tiếng động được.” Mẹ răn một câu, rồi chính mình lại ngượng chín cả mặt, nói thêm: “Bác sĩ không cho con cử động mạnh đâu.”

“Vậy thế này đi, con nằm im, mẹ ngồi lên trên, mẹ tự cử động.”

Mẹ lại cốc vào đầu tôi một cái nữa.

Thật ra tôi biết mẹ sẽ không đồng ý đâu, nhưng ngay từ đầu mục tiêu của tôi cũng không phải là “cô bé”. Tôi còn một mục tiêu khác, một nơi mà bình thường mẹ tuyệt đối không thể nào đồng ý.

“Mẹ ơi, hay là… mẹ… mẹ bú nó giúp con một chút đi…”